Sự thật gây sốc về bộ trang phục bẩn bên trong cặp của chồng.
Tôi kết hôn với chồng vào năm 2011, khi cả hai đều 26 tuổi. Chồng tôi là kiến trúc sư, làm việc tại một công ty tư nhân, rất chỉn chu và có phong cách trí thức. Còn tôi là nhân viên hành chính, dáng thấp và gầy nhưng nhanh nhẹn. Khi cưới, mọi người bất ngờ vì chúng tôi trông như đôi đũa lệch. Sau khi cưới, chúng tôi sống trong một căn hộ thuê chật chội và quyết tâm tiết kiệm để mua nhà. Tuy nhiên, khi tôi sinh con, đứa bé không khỏe mạnh, mắc bệnh bẩm sinh ở phổi và cần chữa trị tốn kém. Tiền tiết kiệm của chúng tôi cạn kiệt sau cuộc phẫu thuật ở Mỹ, giờ chỉ còn mong con được chữa trị khỏi để sống vui vẻ như những đứa trẻ khác.
Mặc dù phẫu thuật thành công, nhưng chi phí thuốc men và chăm sóc khiến vợ chồng tôi gặp khó khăn. Bố mẹ hai bên không có khả năng giúp đỡ nhiều, chỉ gửi vài triệu cho cháu. Mẹ chồng bị đau khớp phải về nhà vì không muốn làm gánh nặng cho chúng tôi, còn mẹ đẻ thì ở xa, chỉ gọi hỏi thăm. Thời gian này, cả hai vợ chồng tôi đều gầy đi, đặc biệt chồng tôi sút 10kg, thường làm thêm đến 11 giờ đêm mới về, ăn cơm nguội và tự giặt quần áo. Tôi lo cho con nên không quan tâm nhiều đến chồng, chỉ nhắc anh giữ gìn sức khỏe. Hàng ngày, anh đều ra khỏi nhà lúc 7 giờ sáng, mặc đẹp đẽ, còn tối về khi tôi đã ngủ.
Con đã hơn một tuổi, sức khỏe ổn định và đang lớn lên. Dù nhìn con có vẻ nhỏ hơn so với các bé khác cùng tuổi, nhưng vợ chồng tôi vẫn rất vui. Một tối gió lạnh, khi đang ngủ cùng con, tôi nghe tiếng lạch cạch và biết chồng đã về. Xuống bếp, tôi bất ngờ thấy một người đàn ông bẩn thỉu, tóc tai bù xù đang ăn cơm bên nồi cơm điện. Khi bật đèn, tôi nhận ra đó là chồng mình, quần áo dính đầy bùn. Anh bảo tôi vào ngủ tiếp và sẽ tắm sau, nhưng tôi lo lắng hỏi thăm anh về tình trạng của mình. Chồng tôi giải thích rằng công ty anh vừa ký hợp đồng lớn, nên anh phải ra công trường kiểm tra thi công sau giờ làm.
Anh nói tôi đừng lo lắng về quần áo bẩn của anh, nhưng thực tế anh chỉ đứng xem người khác làm việc mà không giúp gì. Anh vẫn kiếm được tiền làm thêm, nói chuyện rất trôi chảy khiến tôi không nghi ngờ. Tôi khuyên anh về sớm để không vất vả quá, vì sức khỏe của anh quan trọng với mẹ con tôi. Sáng hôm sau, anh đã chuẩn bị chỉnh tề với cà vạt và cặp, hứa sẽ về sớm. Tôi nhận thấy cặp của anh phồng lên lạ thường. Anh ra ngoài trong bộ quần áo công nhân và mũ bảo hộ. Tôi bế con sang nhà hàng xóm nhờ trông giúp một lúc để tôi đi chợ.
Tôi mượn xe máy của bác và theo dõi chồng. Anh không đến công ty mà đến một công trường đang thi công. Sau 10 phút trong nhà tạm, anh ra ngoài trong bộ quần áo công nhân, cầm bản vẽ và bắt đầu làm việc. Tôi nhận ra anh đã làm gì và không kìm được nước mắt khi quay về nhà. Gọi điện cho một đồng nghiệp cũ của chồng, tôi biết công ty đã giải thể nửa năm trước. Tôi khóc sưng mắt và chờ chồng về. Khi anh trở về với bộ đồ công sở như buổi sáng, lòng tôi càng xót xa. Mở cặp của anh, tôi phát hiện bên trong là bộ quần áo công nhân bẩn thỉu và đôi giày cũ mà tôi chưa từng thấy.
Tôi cố nén nước mắt, cất cặp cho anh rồi rời phòng như không có gì. Tôi hiểu chồng tôi có tự ái, nếu nói ra sẽ khiến anh xấu hổ. Vậy nên, tôi quyết định giả vờ không biết, tiếp tục nấu cơm, dọn dẹp và ăn bữa cơm lâu lắm rồi.


Source: https://afamily.vn/su-that-choang-vang-ve-bo-quan-ao-ban-ben-trong-chiec-cap-cua-chong-20151013104015608.chn